Tình cảm gia đình luôn là thứ tình cảm thiêng liêng và đáng quý nhất trong cuộc đời mỗi người. Với chủ đề gia đình, nhà thơ Lưu Quang Vũ đã sáng tác bài thơ “Buổi chiều đón con”. Bài thơ đã khắc họa lại một bức tranh thật đáng yêu và ấm áp của bố và con. Để các bạn có thể hiểu hơn về tác phẩm, sau đây là bài viết Cảm nhận về bài thơ Buổi chiều đón con, mời các bạn cùng tham khảo.
Dàn ý Cảm nhận về bài thơ Buổi chiều đón con
– Mở bài:
Khái quát về tác phẩm
– Thân bài:
+ Tâm trạng háo hức được đón con của bố mỗi khi tan làm
+ Tâm trạng mong ngóng bố của con ở nhà trẻ
+ Hình ảnh bố vội vã, muốn mau chóng được đón con về nhà
+ Bức tranh thiên nhiên chiều tà, khi mọi sự vật đều trở về tổ ấm như hòa cùng hình ảnh hai bố con
– Kết bài:
Khái quát lại nội dung tác phẩm và thông điệp rút ra
Cảm nhận về bài thơ Buổi chiều đón con
Chắc hẳn trong kỉ niệm thời thơ ấu của mỗi người chúng ta đều có những buổi chiều tan học mong ngóng bố mẹ đến trường đón về nhà. Đó là những kí ức thật đẹp và tràn ngập tình yêu thương gia đình. Lấy bối cảnh trong buổi chiều tan tầm, một em bé đi nhà trẻ đang đợi bố mẹ đến đón về, cùng lúc đó là sự vội vã của người bố, muốn mau mau đến để gặp con mình, nhà thơ Lưu Quang Vũ đã sáng tác ra bài thơ Buổi chiều đón con. Đây là một bài thơ tuy đơn giản nhưng khiến cho người đọc như em cảm thấy vô cùng bình yên và ấm áp vì tình cảm cha con được thể hiện trong bài.
“Sau mỗi ngày bận rộn
Bố có niềm vui lớn:
Buổi chiều đi đón con
Nhà trẻ con đã quen
Không còn hờn khóc nữa.
Nhưng cứ độ tan tầm
Con lại ra đứng cửa
Mong mẹ và mong bố
Mắt nhìn về phố đông
Ôi tấm lòng thơ nhỏ
Đã thuộc giờ ngóng trông.”
Trước tiên nhà thơ Lưu Quang Vũ mang tới bức tranh toàn cảnh khi người bố đón con. Đó là vào lúc tan làm. Sau một ngày làm việc vất vả để lo toan cho gia đình, bố háo hức để được gặp lại đứa con thân yêu của mình, bố xem đó là “niềm vui lớn” nhất trong ngày. Còn con thì đã quen ở nhà trẻ, con ngoan ngoãn trưởng thành hơn mỗi ngày, không còn “hờn khóc” khi đi lớp, để cho bố mẹ yên tâm làm việc. Nhưng điều đó không có nghĩa là con không nhớ bố mẹ, đến giờ tan tầm, con thấy ánh mặt trời dần nhạt, khung cảnh tấp nập độ tan tầm là con lại ra đứng cửa háo hức mong bố mẹ đến. Tâm hồn trẻ thơ cùng với tình cảm bao la của người bố thật cảm động, khiến cho người đọc dường như thấu hiểu hết được nỗi nhớ thương của hai bố con trong bài thơ dành cho nhau.
Ở những câu thơ tiếp theo, nhà thơ Lưu Quang Vũ tiếp tục khắc họa tâm trạng của bố:
“Thành phố rộng mênh mông
Bao la chiều gió thổi
Ở cuối con đường kia
Có con đang đứng đợi
Trước kia bố biết đâu
Con sẽ chờ ở đấy
Cái con người bé dại
Vì mình mà buồn vui.
Bố len giữa dòng người
Vội vàng chân đạp gấp
Quên cả đèn đỏ bật
Cuống quýt, sợ con chờ.”
Thành phố thật rộng, làm cho gió thổi cũng như bao la hơn. Nhưng bố nào có thời gian hưởng thụ cơn gió mát hay ngắm khung cảnh nên thơ của buổi chiều tà, mà khung cảnh rộng cùng gió thổi bất tận chỉ càng làm cho bố thấy gấp gáp, thấy dường như lâu hơn nữa mới có thể gặp con mình. Bố biết cuối đường con đang đợi, biết con đã có cảm xúc riêng, có thể vui buồn vì mình rồi. Nên bố muốn mau mau đến đón con đúng giờ, cho con khỏi thấp thỏm, chờ mong mình. Càng nghĩ vậy, bố càng cố gắng “len lỏi” giữa dòng người đông đúc, đến nỗi chân đạp xe gấp gáp, có lúc còn không để ý cả đèn đỏ dừng lại. Tình cảm của bố dành cho con thật cảm động, hình ảnh bố cuống quýt đến đón con gây ấn tượng mạnh đối với em, khiến cho em càng thương người bố trong bài thơ cũng như nhớ đến bố của mình nhiều hơn. Vì khi còn bé, em cũng như người con trong chuyện, ngày ngày tan tầm là háo hức đợi bố đến đón.
Khép lại bài thơ là bức tranh thiên nhiên thật đẹp và đáng yêu buổi chiều tối:
“Tiếng còi giục ngoài ga
Con tàu về bến đỗ
Con chim bay về tổ
Ngọn gió tới chân trời
Tia nắng tắt sau cây
Mặt trời sau ráng đỏ
Giữa vô tận hoàng hôn
Giữa trập trùng phố xá
Có một người bé nhỏ
Đứng ở cửa mong chờ.”
Song song với hình ảnh bố đạp xe đón con là bức tranh buổi chiều tối thật hối hả. Tàu ngoài ga đã bấm còi báo hiệu chuyến cuối rồi về bến, những chú chim cũng đang bay về tổ, ngay cả gió cũng đang bay đến cuối chân trời và vệt nắng thì tắt dần sau những hàng cây, để lại một mặt trời đỏ rực, tạo nên hoàng hôn lãng mạn. Tất cả mọi người, mọi sự vật đều cùng vội vàng về nhà, về nơi nghỉ ngơi trước khi trời tối. Cả con và bố cũng hòa mình trong bức tranh này, hai bố con đang vô cùng muốn gặp nhau, rồi về tổ ấm của mình, trao cho nhau tình yêu mà chỉ gia đình mới có.
Bài thơ Buổi chiều đón con của tác giả Lưu Quang Vũ thật hay và cảm động. Đọc bài thơ, em cảm nhận được tình cảm cha con vô cùng ấm áp, đó là tình cảm tuy giản dị nhưng lại sâu đậm vô cùng. Chắc hẳn nhiều người trong số chúng ta khi đọc bài thơ còn thấy được hình ảnh của chính mình trong đó. Vậy nên chúng ta hãy yêu thương người thân của mình ngay bây giờ khi còn có thể và trân trọng từng phút giây được ở bên cạnh họ để không bao giờ phải hối tiếc.