“Tình cuối mùa thu” là tác phẩm viết về tình yêu thủy chung, bền chặt. Mời các bạn đọc bài phân tích tác phẩm của Hocmai360 để cảm nhận rõ về phong cách sáng tác của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh
Dàn ý Phân tích bài thơ Tình cuối mùa thu
I. Mở bài
– Giới thiệu tác giả, tác phẩm.
– Nêu vấn đề cần nghị luận.
II. Thân bài
– Lí giải những nét đặc sắc của mùa thu, mùa thu đi vào thơ Xuân Quỳnh.
– “Cuối trời mây trắng bay…Chỉ còn anh và em”: Dù mọi thứ ngoài kia đang dần xa cách với nhiều biến động của thời buổi giao thời nhưng tình yêu, vẫn luôn tồn tại mãi mãi như mùa thu vào hoa cúc cho thấy sự tri âm tri kỷ.
– “Chỉ còn anh và em…Hơi lạnh qua bàn tay”: khao khát sự ấm áp, che chở nhưng cũng gợi lên sự vấp ngã trên đường đời.
– “Tình ta như hàng cây…Đã yên ngày thác lũ”: Niềm tin mãnh liệt vào tình yêu.
– “Thời gian như là gió…Đi qua cùng heo may”: Tình yêu của anh và em đã được vĩnh cửu hóa, trở nên trường tồn cùng thời gian.
– Điệp cấu trúc “chỉ còn anh và em” được sử dụng bốn lần khẳng định chắc nịch rằng: chỉ còn anh và em, chỉ còn tình yêu của chúng ta là bền.
* Nghệ thuật:
– Thể thơ tự do
– Ngôn ngữ đơn giản chân thành
– Những lời thơ là tiếng lòng của trái tim với tình yêu mãnh liệt
III. Kết bài
– Ý nghĩa của bài thơ, thông điệp về tình yêu
Phân tích bài thơ Tình cuối mùa thu
Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ nổi tiếng của nền văn học Việt Nam Những năm thế kỷ XX. Phong cách sáng tác của Xuân Quỳnh sáng tạo và độc đáo. Bà thường sử dụng những hình ảnh đặc trưng của miền Bắc Việt Nam và cách diễn đạt tình cảm rất sâu sắc chân thành. Trong thơ Xuân Quỳnh thường sử dụng những hình ảnh tươi sáng ngây thơ và lãng mạn. Bà luôn mang vào trong thơ những cung bậc cảm xúc khác nhau như chính tính cách của nữ thi sĩ. Bài thơ “tình cuối mùa thu” là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách sáng tác của Xuân Quỳnh. Mùa thu- mùa giao cảm của đất trời và lòng người. Bản thơ tình cuối mùa thu của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh đã mang đến bức tranh đẹp đến nao lòng với tình yêu đôi lứa .Đó là tình yêu mãnh liệt, chung thủy của người phụ nữ đa sầu đa cảm.
“Cuối trời mây trắng bay
…
Đi qua cùng heo may”
Mùa thu là mùa không của riêng ai, nhưng có lẽ đây là nguồn cảm hứng vô tận của nhiều thi sĩ. Phải chăng mùa thu có điều gì đó cuốn hút để các nhà thơ nổi tiếng phải tự trào thành các thi phẩm. Bởi lẽ sắc trời thu là sắc trời đẹp nhất, lung linh huyền ảo với những chiếc lá bàng đang chuyển màu, với gió se se lạnh một thời tiết lý tưởng để những tâm hồn thi sĩ sáng tác. Có lẽ trong bốn mùa, thu là mùa hợp nhất với tâm hồn của người nghệ sĩ, mỗi cơn gió lạnh của mùa thu thổi khiến con người ta gần nhau hơn dễ cảm nhận hơn. Thu cũng khiến cho tình yêu mong manh hơn bởi cảnh si tình “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Phải chăng Xuân Quỳnh một người phụ nữ si tình đa cảm cũng tìm đến với mùa thu để bày tỏ bộc lộ những tình cảm sâu kín của mình. Bài thơ tình của bà làm vào độ cuối thu mang đến những cảm xúc nồng nàn thăng hoa nhất.
Có lẽ khi đứng giữa trời thu mênh mang với làn gió thổi nhè nhẹ một trái tim đa cảm như Xuân Quỳnh không thể không thổn thức:
“Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em”
Đó là những hình ảnh của sắc trời thu đầy màu sắc với “trời mây trắng”, “lá vàng thưa thớt”, “mùa thu ra biển cả”…Thế nhưng với tâm hồn đa cảm như Xuân Quỳnh cảnh vật không hiện lên đơn giản như vậy. Đó là “chiếc lá vàng thưa thớt”, là “mây bay ở cuối trời”, “mùa thu ra biển cả”,… Tất cả đều hiện lên để báo hiệu sự chia lìa xa cách. “Mùa thu vào hoa cúc” đây vốn là màu hoa quen thuộc thể hiện cho sự chung thủy và niềm tin vào tình yêu. Dù mọi thứ ngoài kia đang dần xa cách với nhiều biến động của thời buổi giao thời nhưng tình yêu, vẫn luôn tồn tại mãi mãi như mùa thu vào hoa cúc cho thấy sự tri âm tri kỷ. “Chỉ còn anh và em” tình yêu của hai ta vẫn luôn tồn tại mãi mãi, tình yêu ấy vĩnh cửu theo thời gian theo năm tháng.
“Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay”
Câu thơ “chỉ còn anh và em” được lặp lại một lần nữa ở đầu khổ thơ tiếp theo khẳng định như một chân lý rằng chỉ có tình yêu giữa anh và em là tồn tại mãi mãi qua năm tháng. Dẫu gió mùa thu có mang đi chiếc lá vàng về rừng, khi mà mùa thu ra biển cả nhưng sự chung thủy và niềm tin của hai ta vẫn tồn tại mãi. Cùng những trải nghiệm đầy tinh tế sắc sảo của người phụ nữ trải qua nhiều nắng mưa trong cuộc sống nhiều sương gió “đêm về sương ướt má”, “hơi lạnh qua bàn tay”. Điều đó khiến người ta khao khát sự ấm áp, che chở nhưng cũng gợi lên sự vấp ngã trên đường đời. Bởi lẽ có tình yêu nào mà không gặp sóng gió, liệu mùa đổi thay đổi lòng anh có đổi thay. Đó phải chăng là những dự cảm của tâm hồn người phụ nữ đa cảm. Niềm tin mãnh liệt vào tình yêu được Xuân Quỳnh thể hiện qua những câu thơ:
“Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ”
Dù trải qua nhiều sóng gió, chông vênh trên cuộc đời thế nhưng tình yêu mãnh liệt của ta vẫn luôn đứng vững “như hàng cây”. Dù đã trải qua nhiều mùa gió bão, có những lúc cuộn trào như dòng chảy trên sông nhưng những sóng gió ấy nay đã tìm được bến đỗ bình yên của cuộc đời. “Đã qua”, “đã yên” cho thấy sự bình yên trong tâm hồn. Tình yêu đẹp đẽ của họ cuối cùng cũng đã đến được bến đỗ hạnh phúc. Từ đó ta hiểu rằng tình yêu muốn đạt được hạnh phúc phải trải qua nhiều bão tố trong cuộc đời và cả những thử thách của lòng người. Bởi chỉ khi vượt qua những khó khăn cùng nhau ta mới thực sự hiểu được thế nào là hạnh phúc trọn vẹn.
“Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may”
Điệp cấu trúc “chỉ còn anh và em” được sử dụng bốn lần trong bài thơ như một lời khẳng định chắc nịch rằng: chỉ còn anh và em, chỉ còn tình yêu của chúng ta là bền chặt. Dù thời gian có trôi qua, dù phải trải qua bao bão táp trong cuộc đời nhưng không vì thế mà tình yêu của chúng ta tan vào dĩ vãng. Tình yêu của Xuân Quỳnh là một tình yêu mãnh liệt, nồng nàn và da diết. Dù mùa đi cùng năm tháng, thời gian có thể làm thay đổi nhiều thứ thế nhưng sự chung thủy trong tình yêu, một niềm tin mãnh liệt sẽ mãi tồn tại trong tâm hồn người con gái thủy chung. Tình yêu của anh và em đã được vĩnh cửu hóa, trở nên trường tồn cùng thời gian. Ta đã bắt gặp một hình ảnh người phụ nữ có trái tim và tình yêu thật thuỷ chung.
“Thơ tình cuối mùa thu” được viết theo thể thơ tự do, phóng khoáng giúp ta có những cảm nhận mới mẻ, tinh tế nhất vì tình yêu. Ngôn ngữ trong tác phẩm không quá cầu kỳ hoa mỹ mà rất đơn giản chân thành như chính nỗi lòng của thi sĩ. Những lời thơ là tiếng lòng của trái tim với tình yêu mãnh liệt. Đó là thứ tình yêu phải trải qua biết bao đau đớn trong cuộc đời mới đến được bến đỗ cửa hạnh phúc vĩnh hằng.
“Thơ tình cuối mùa xuân” là tác phẩm viết về tình yêu với những ý nghĩa sâu sắc. Xuân Quỳnh khẳng định một điều rằng chỉ cần cùng nhau vượt qua khó khăn thì tình yêu ấy mãi sống với thời gian. Tác phẩm nói lên niềm hy vọng vào một tình yêu bất diệt, tình yêu của sự sống muôn đời.