Bài thơ “Đời mẹ” của Châu Sương là một tác phẩm ngắn gọn nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc sâu sắc, phản ánh chân thực cuộc sống cơ cực của người mẹ trong những năm tháng đói kém. Qua tám câu thơ, tác giả đã tái hiện lại bức tranh đầy gian truân, đồng thời tôn vinh tình yêu thương và sự hy sinh vô bờ bến của mẹ dành cho con cái.
Mở bài:
Trong nền văn học Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn là nguồn cảm hứng vô tận cho các thi nhân. Bài thơ “Đời mẹ” của Châu Sương là một minh chứng tiêu biểu, khắc họa sâu sắc những gian khổ và hy sinh của người mẹ trong thời kỳ khó khăn. Tác phẩm không chỉ phản ánh hiện thực khắc nghiệt mà còn tôn vinh tình mẫu tử thiêng liêng, cao cả.
Thân bài:
Bài thơ mở đầu bằng lời kể của mẹ về những khó khăn khi sinh con:
“Mẹ kể sinh tôi cực khổ nhiều Cái năm Đinh Hợi đói liêu xiêu”
Năm Đinh Hợi (1947) là thời điểm đất nước chịu cảnh đói kém, cuộc sống người dân vô cùng khốn khó. Từ “cực khổ” và “đói liêu xiêu” nhấn mạnh sự thiếu thốn, vất vả mà mẹ phải trải qua khi sinh và nuôi dưỡng con trong hoàn cảnh ấy.
Tiếp theo, tác giả mô tả chi tiết sự thiếu thốn về lương thực:
“Củ khoai, củ sắn chưa no bụng Con cáy, con còng chẳng đủ niêu”
Những thực phẩm đơn giản như khoai, sắn, cáy, còng vốn dĩ đã đạm bạc, nhưng vẫn không đủ để gia đình no lòng. Điều này thể hiện rõ nét sự khan hiếm và khó khăn trong việc kiếm sống hàng ngày.
Sự bất lực trước thiên nhiên và số phận được thể hiện qua hai câu:
“Ngửa mặt kêu trời, trời nín lặng Cúi đầu hỏi đất, đất buồn thiu”
Hình ảnh “kêu trời” và “hỏi đất” cho thấy sự cầu cứu trong vô vọng, khi cả trời và đất đều im lặng, không đáp lại nỗi đau của con người. Điều này càng làm nổi bật sự cô đơn và tuyệt vọng trong hoàn cảnh khốn khó.
Cuối cùng, tác giả nhấn mạnh tình thương và sự hy sinh của mẹ:
“Trăm cay ngàn đắng thương bà, mẹ Cơ cực nuôi con sớm lại chiều”
Dù phải chịu đựng muôn vàn khó khăn, mẹ vẫn kiên trì, tần tảo nuôi dưỡng con cái từ sáng đến tối. Tình yêu thương của mẹ dành cho con là vô bờ bến, vượt qua mọi gian khổ.
Kết bài:
“Đời mẹ” của Châu Sương, với ngôn ngữ giản dị nhưng sâu sắc, đã khắc họa rõ nét bức tranh cuộc sống đầy gian truân của người mẹ trong thời kỳ đói kém. Qua đó, tác giả tôn vinh sự hy sinh cao cả và tình yêu thương vô điều kiện của mẹ dành cho con cái, đồng thời nhắc nhở chúng ta về lòng biết ơn đối với đấng sinh thành.