Hướng dẫn lập dàn ý Cảm nhận về hình ảnh sợi dây trói trong Vợ chồng A Phủ và chiếc thắt lưng trong Chiếc thuyền ngoài xa hay nhất. Với các bài dàn ý và văn mẫu được tổng hợp và biên soạn dưới đây, các em sẽ có thêm nhiều tài liệu hữu ích phục vụ cho việc học môn văn. Cùng tham khảo nhé!

Dàn bài Cảm nhận về hình ảnh sợi dây trói trong Vợ chồng A Phủ và chiếc thắt lưng trong Chiếc thuyền ngoài xa

Câu hỏi:

Cảm nhận của anh/chị về hình ảnh sợi dây trói (Vợ chồng A Phủ, Tô Hoài) và chiếc thắt lưng (Chiếc thuyền ngoài xa, Nguyễn Minh Châu).

Gợi ý:

a) Mở bài:

Giới thiệu hai tác giả, hai tác phẩm và hai hình ảnh.

b) Thân bài:

* Hình ảnh “sợi dây trói” trong Vợ chồng A Phủ

– Giới thiệu khái quát về hình ảnh nhân vật Mị

– Khi bị bắt về làm dâu nhà thống lý

– Diễn biến tâm lý và hành động cởi trói của Mị

+ Khi nhìn thấy giọt nước mắt của A Phủ

+ Khát vọng sống trong Mị trỗi dậy mãnh liệt

+ Sức sống mãnh liệt, thúc đẩy Mị có hành động cắt dây, giải thoát cho chính mình

=> Khát vọng sống thúc đẩy con người đứng lên thoát khỏi xiềng xích ràng buộc

* Hình ảnh “chiếc thắt lưng” trong truyện Chiếc thuyền ngoài xa

– Nhân vật Phùng, người được giao nhiệm vụ đi tìm các đẹp. Săn được một bức tranh con thuyền ở xa với “vẻ đẹp toàn bích”

– Khi con thuyền lại gần, nhìn thấy hiện thực tàn khốc của cuộc sống

+ Hình ảnh người vợ đang gồng mình chịu những trận đánh bằng chiếc thắt lương của người chồng

+ Khi chứng kiến những hiện tương ấy, khiến trái tim của người nghệ sĩ chỉ biết nhìn tới cái đẹp cảm thấy đau đớn

+ Phùng quyết định giúp người đàn bà nhưng bị chị từ chối, vì con chị không thể không có cha.

=> Tình mẹ thiêng mẹ, dù có thể nào cũng phải nghĩ cho con.

c) Kết bài:

Khái quát, đánh giá lại tác phẩm.

Phân tích hành động cởi trói của Mị

Phan Anh Dũng từng nói: “Hơn cả một nhà văn, Tô Hoài đã, đang và sẽ luôn là người bạn thân thiết của độc giả thuộc mọi lứa tuổi, trên con đường đưa họ đến với thế giới động vật tưởng tượng thuở nhỏ, hay đến với những miền đất mới, đến với con đường rộng rãi khi đã trưởng thành”. Thật vậy, những tác phẩm của ông luôn viết về cuộc sống của con người, qua đó phản ánh khách quan hiện thực về những ảnh đời ấy. Và trong đó không thể không kể đến “Vợ chồng A Phủ”. Là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn. Tác phẩm chính là kết quả của một chuyến đi thực tế lên Tây Bắc của Tô Hoài. Ở đây, ông đã tận mắt chứng kiến những mảnh đời khốn khổ của nhân vật Mị, một người con gái phải chịu những vất vả, cay đắng của cuộc đời khi ở tuổi đôi mươi.

“Vợ chồng A Phủ” kẻ tác phẩm kể về quá trình làm dâu của Mị, và là nô lệ của A Phủ. Mị là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, với tài thổi sáo làm say đắm biết bao nhiêu chàng trai. Nhưng vì gia đình có nợ nên phải bán mình để gán nợ cho nhà thống lý. Từ đó, ngày nào Mị cũng phải làm việc quần quật cả ngày cả đêm, đến mức đôi lúc Mị tưởng mình như một con trâu, con ngựa. Ở trong nhà thống Lý, thể xác và tâm hồn của Mị như bị tê liệt, Mị không còn nghĩ ngợi gì nữa. Ngày qua ngày Mị cứ sống như một cái xác không hồn, Mị không còn tha thiết về cuộc sống. Mị nghĩ đến việc ăn lá ngón để kết thúc cuộc đời làm nô lệ của mình. Nhưng một ngày, khi mùa xuân về trên Tây Bắc, khi thấy tiếng sáo gọi bạn đi chơi, Mị như được sống lại. Lúc ấy cô như một con người tự do, thoát khỏi xiềng xích bấy lâu để được sống là chính mình. Tuy nhiên, trước khi Mị có thể thực hiện được ước mơ của mình, cô đã bị A Sử trói vào cột nhà với cả thúng sợi đay. Dường như Mị đã quên đi nỗi đau về thể xác để tâm hồn được theo những cuộc chơi.

A Phủ là chàng trai mồ côi từ nhỏ. Nhưng do đánh con trai nhà thống lý nên anh phải chịu thân phận nô lệ. Tuy nhiên, A Phủ lại bị đánh đập tàn nhẫn và bị trói vào cột chỉ vì để họ bắt mất một con bò. Nhưng chính giọt nước mắt của anh đã trở thành liều thuốc thức tỉnh cho Mị, thôi thúc cô thực hiện hành động can đảm cắt dây trói cho A Phủ, để cả hai thoát khỏi cuộc sống không người dân làm chủ. “Một dòng lệ lấp lánh trượt xuống hai má đã xám xịt, gợi lại trong Mị những ký ức về đời sống của mình và những đêm mà Mị bị trói đứng cũng như những giọt nước mắt chẳng thể tuôn ra được. Những suy nghĩ về người và lòng thương cảm đã dẫn dắt Mị đến sự phẫn nộ với những thế lực tàn ác gây ra nỗi đau cho những con người giống như Mị. Mị tưởng tượng rằng A Phủ đã giải thoát mình và Mị sẽ là người bị trói đứng thay thế. Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng Mị không sợ.

Mị quyết định tháo dải dây trói của A Phủ. Trong bóng tối, Mị đứng im lặng, cảm thấy căng thẳng và hồi hộp trước quyết định quan trọng của mình. Đó là khoảnh khắc quyết định số phận của cả hai. Câu này đánh dấu sự khép lại của một chương cuộc đời Mị và khởi đầu cho chương mới: từ nô lệ đến tự do, từ bóng tối đến ánh sáng, từ sự sống đến hy vọng. Trong lúc cởi trói cho A Phủ, tâm trạng Mị chuyển hóa từ vô cảm đến đồng cảm. Từ sự thương xót cho A Phủ, Mị thương xót cho chính mình. Cuối cùng, sau nhiều năm đau khổ, Mị quyết định bước đi và đi theo A Phủ. Mị nói với anh ta. “Ở lại đây, chúng ta sẽ không sống được.” Mị đã quyết định chạy trốn khỏi địa ngục và chạy trốn khỏi cái chết. Bằng niềm khao khát sống, Mị đã tháo dải dây trói của A Phủ, giải thoát cho cả hai. Mị đã giải thoát chính mình khỏi cảm giác sợ hãi, đau đớn và tù tội vô hình. Bằng một con dao nhỏ, Mị đã giải thoát A Phủ và cũng giải thoát chính mình khỏi nỗi sợ hãi và đau đớn. Khao khát sống đã giúp Mị vượt qua địa ngục tối tăm không có sự sống.

Hành động của Mị là kết quả tất yếu của quá trình dồn nén và bức xúc tinh thần trong một thời gian dài. Đó là biểu hiện tất yếu của sức sống tiềm ẩn trong cô suốt bao lâu nay. Bằng cách cắt dải dây trói cho A Phủ, Mị đã cắt đứt những kẹt cục vô hình trói buộc cô vào một cuộc đời đầy nhục dục. Cô chạy theo tiếng gọi tự do và tự giải phóng mình khỏi vòng xoáy tàn bạo của chế độ thống trị.

Tác phẩm ca ngợi sức sống tiềm tàng của con người và niềm tin vào khả năng tự giải phóng để đổi đời. Tác giả nhìn nhận tích cực về đời sống nhân dân, thấy họ không chỉ là nạn nhân mà còn là chủ nhân của cuộc sống, từ bóng tối đến ánh sáng. Tư tưởng của tác phẩm chạm đến chân lý về khát vọng sống và tự do của con người, và “Vợ chồng A Phủ” vượt lên sự băng hoại của thời gian nhờ vào điều đó.

Cảm nhận về Chiếc thuyền ngoài xa

“Đọc Nguyễn Minh Châu, người ta thấy cuộc đời và trang sách liền nhau. Chặng đường đời hôm nay cũng như từng đoạn sáng tạo trên trang giấy của tài năng. Những cái tưởng như bình thường lặt vặt trong cuộc sống hằng ngày dưới con mắt và ngòi bút của Nguyễn Minh Châu đều trở thành những gợi ý đáng suy nghĩ và có tầm triết lý” -Tô Hoài. Cuộc sống và con người dưới ngòi bút của Nguyễn Minh Châu được miêu tả đầy chân thực và sắc nét. Truyện “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu không chỉ là một cuốn truyện luận đề mà còn là một tác phẩm văn học đầy tính nhân văn. Thông qua một loạt các tình huống phức tạp và những nhân vật đa dạng, tác giả thể hiện tính trung thực của người nghệ sĩ và mối liên hệ chặt chẽ giữa văn học và hiện thực. Ngoài ra, tác phẩm còn nói lên sự đau khổ và bi kịch của con người trên cuộc hành trình đầy gian nan tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời.

Phùng, một nhiếp ảnh gia tài ba, đam mê nghề và có tâm hồn nhạy cảm, được giao nhiệm vụ chụp ảnh cảnh biển có sương để thêm vào bộ sưu tập lịch của công ty. Anh đến miền Trung vào giữa tháng 7 và đã quen với Phác, một cậu bé thường đi cùng ông ngoại chở gỗ từ rừng về bán cho xưởng đóng tàu. Khi đã trải qua một tuần mà không có bức ảnh nào đạt chuẩn, Phùng tình cờ nhìn thấy một chiếc thuyền xa trong sương sớm, với mũi thuyền in một nét mơ hồ trong bầu sương mù trắng như sữa pha đôi chút màu hồng hồng. Bóng người trên chiếc mui khum khum hướng mặt vào bờ, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, từ đường nét đến ánh sáng đều hài hòa và hoàn hảo. Phùng bấm liên thanh trên chiếc máy ảnh của mình và thu lại được cảnh “tuyệt đỉnh của ngoại cảnh”. Với vẻ đẹp đơn giản nhưng toàn bích và hoàn mỹ đó, tâm hồn của Phùng được gội rửa và cảm thấy trong ngần trong khoảnh khắc. Cảnh đẹp ấy đang xuyên thấu tâm hồn người nghệ sĩ, bóp thắt trái tim anh, làm nên cái khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn. Anh muốn được thưởng thức nó một cách trọn vẹn. Cảnh đẹp ấy không phải ai cũng có thể cảm nhận được. Phải là người tinh tế, nhạy cảm mới trải nghiệm được hết món quà thiêng liêng mà thiên nhiên ban tặng.

Nhưng khi con thuyền đẹp như mơ ấy gần tiến vào bờ, Phùng lặng người khi chứng kiến cảnh tượng đau lòng và xấu xa. Hai vợ chồng người dân chài bước ra khỏi thuyền, người phụ nữ trông như đã trải qua nhiều gian nan, khuôn mặt sần sùi và tay chân thô kệch, còn người đàn ông thì có ánh mắt sắc bén, đang đứng nhìn chằm chằm vào lưng người phụ nữ như muốn xuyên thấu tâm hồn cô ta. Một cú đánh từ thắt lưng của người đàn ông đập thẳng vào lưng người phụ nữ, kèm theo lời chửi rủa “Đi chết đi, đi chết hết cho tao nhờ”, khiến Phùng cảm thấy xót xa vô cùng. Ngay sau đó, Phác, người con của cặp vợ chồng này, lao vào đánh trả và ngăn cản cha mình. Anh cảm thấy như cái hình ảnh trần trụi vừa chứng kiến đã thay đổi cảm nhận bên trong anh. Ranh giới giữa cái đẹp và xấu, cái hoàn mỹ đạo đức và tàn bạo chỉ cách nhau một tấm màn mỏng. Nhà văn Nguyễn Minh Châu đã muốn gửi gắm thông điệp rằng nghệ thuật không thể chỉ tập trung vào cái đẹp mà phải đối diện với hiện thực và không thể che giấu đi những điều xấu xí, tàn ác bên trong. Người nghệ sĩ chân chính là người có cái nhìn đa chiều và nhìn thấu cả cái đẹp bên ngoài và nội dung phía trong.

Khi được Phùng ngõ ý giúp đỡ, thì người đàn bà ấy lại từ chối. Bởi chị nghĩ do cuộc sống khó khăn nhà đông con nên mới khiến người đàn ông trở thành con người như vậy. Trước những đòn roi của chồng, chị không phản kháng hay chống trả khi bị người chồng đánh. Đó là một thực tế quen thuộc trong cuộc sống của chị. Để tránh cho con trai của mình không ghét cha, chị đã gửi thằng Phác lên rừng sau khi chứng kiến việc bị đánh. Chị không muốn li dị vì sợ các con sẽ thấy cha mẹ mình chia tay. Và để bảo vệ tình mẫu tử, chị đã yêu cầu người chồng vũ phu mang chị lên bờ để đánh vì sợ con nhìn thấy. Từ trong con người của chị, ta có thể cảm nhận được sự mẫu mực và lòng nhân hậu của nhiều phụ nữ Việt Nam, đầy bao dung, giàu lòng vị tha và sẵn sàng hy sinh cho gia đình.

Hành trình sáng tạo của nhà văn là việc đào sâu tìm kiếm, lọc những hạt cát thô để tạo ra những kiệt tác văn chương. Để đạt được điều này, việc tìm kiếm sự thật là quan trọng. Việc tiếp xúc với đời sống giúp tác phẩm gần gũi với kiệt tác hơn. Khoảng cách giữa xa và gần đại diện cho sự đối lập giữa bề ngoài và bên trong sâu thẳm. Điều này phản ánh cách nhìn nhận nhân văn của tác giả và sự đa chiều trong văn học. Nghệ thuật đích thực chỉ có thể đạt được khi ta nhìn nhận cuộc sống ở nhiều góc độ khác nhau.

Hình ảnh chiếc thuyền xa xôi không chỉ là một tấm gương mang tính triết lý mà còn là sự kết hợp tuyệt vời giữa nghệ thuật lãng mạn và tư duy sâu sắc của nhà văn. Nó đã tạo ra một loạt ý nghĩa sâu xa không ngờ đến cho hình ảnh đó. Như mặt trời là tất cả với trái đất, văn học cũng vậy, nó không thể tồn tại mà không liên kết chặt chẽ với cuộc sống.

By mai123

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *